Yên Chi Thượng Hoa
Phan_29
“Vốn là cục diện thắng trận, nhưng Quốc quân của nước Khởi dưới sự châm ngòi của tân mỹ nhân, trong lòng sợ hãi, muốn lấy lòng nước Thần. Thái hậu nước Thần biết được tin tình nhân tử trận, nhất thời tức giận, dùng hết thủ đoạn điên cuồng trả thù nước Khởi. Quốc quân nước Khởi lại là một tên ngu xuẩn, tin tưởng lời nói của mỹ nhân: chỉ cần Phiêu Kỵ đại tướng quân chết đi, như vậy nước Thần có thể bớt giận. Rồi sau đó, Phiêu Kỵ đại tướng quân bị Quốc quân bí mật ban chết, Hiền phu nhân cũng ở trong cung treo cổ tự sát, chỉ để lại một đứa bé trai chưa đến năm tuổi, bơ vơ lẻ loi, nơm nớp lo sợ mà tiếp tục sống.”
“Nhưng mặc dù Phiêu kỵ đại tướng quân đã chết, một nhà tướng quân bị giết, cũng không cách nào làm tiêu tan lửa giận của Thái hậu nước Thần, cuối cùng song phương đàm phán hòa bình, Thái hậu nước Thần ác độc yêu cầu nước Khởi, đem con trai của Hiền phu nhân đưa tới nước Thần làm Chất tử... Vì thế, đứa bé chưa đầy năm tuổi đã bị đưa đến nước Thần.”
Oản Oản nghe giọng nói bình thản không gợn sóng kia, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng đau xót, khó chịu muốn khóc, không nhịn được ôm hắn càng chặt hơn.
Trong bóng tối, Tình Khuynh mỉm cười, hôn lên đỉnh đầu Oản Oản, nói tiếp: “Thái hậu không phải là người tốt, bà ta muốn con trai của Hiền phu nhân, cũng không phải là vì làm Chất tử. Trong lúc đoàn người đi theo Chất tử tiến vào nước Thần, bà ta liền bí mật sai người tráo đổi Chất tử với một đứa bé cùng tuổi được mang đến từ phố Hoa, còn giết chết tất cả những người trung thành đi theo Chất tử. Sau đó, Chất tử giả được đưa vào trong cung, mà Chất tử thật... hừ, lưu lạc phố Hoa, Thái hậu muốn nhìn thấy đứa con của kẻ thù bị ngàn người gối, vạn người cưỡi lên.”
Oản Oản sờ lên bụng mình, không khỏi cảm thấy có chút rét run, thì ra nàng ở kiếp đầu tiên kia cũng chưa tính là tàn nhẫn nhất, nàng có thể đánh người khác thành tàn phế, có thể giết người khác, lại không giống như Thái hậu, không đánh mà thắng, lại còn hại cả đời người ta.
Chương 59
“Nhưng mà, chuyện cũng chưa kết thúc ở đó, mặc dù đã hơn 10 năm trôi qua, nhưng vì lúc đó thời gian cấp bách, có người đem mảnh ngọc bài đại biểu cho thân phận của Chất tử giấu trong cái yếm của đứa bé, cho nên, trên người Chất tử vẫn luôn mang theo tấm ngọc bài kia, qua tay nhiều người, Chất tử bị mua đi bán lại rồi đến Hưởng Quân Viên, mà Chất tử giả được đưa vào hoàng cung, trải qua cuộc sống tửu sắc phóng túng bừa bãi, lại trở nên khù khờ đần độn như đầu heo.”
Tình Khuynh nhìn đỉnh màn, cũng không biết có phải nên tự cảm thấy may mắn, nếu như hắn thật sự bị đưa vào cung, chỉ sợ cũng sẽ biến thành như vậy, như vậy cho dù có người tìm được hắn, hắn cũng không xài được nữa rồi, còn không bằng chết đi còn hơn.
“Chỉ là, Thái hậu nước Thần không ngờ được, tuy rằng bọn họ giết được vài người thoạt nhìn là người bên cạnh Chất tử, nhưng đi theo trong đoàn, cũng có vài người là tử sĩ trung thành ẩn núp. Đến khi bọn họ phát hiện Chất tử bị người tráo đổi, liền âm thầm rời khỏi nước Thần, trở lại nước Khởi, báo lại cho những thủ hạ là tàn dư thế lực của Phiêu Kỵ đại tướng quân còn sót lại. Sau đó, những thế lực này dùng thời gian 10 năm, mới từ từ tìm được tung tích của Chất tử thật ở nơi nào.”
Oản Oản hít vào một hơi, khó trách hôm tết Nguyên tiêu, người nọ nhìn thấy Tình Khuynh lại kích động như vậy, còn xém chút nữa là lấy mạng của nàng.
“Nơi đó, nước Khởi cũng không yên ổn, Hoàng hậu nước Khởi vì muốn lật đổ Hiền phu nhân, bày ra vài vị mỹ nhân, lại không ngờ đưa tới một đám bạch nhãn lang*. Hoàng hậu nước Khởi vốn có một người con trai, vốn là muốn lập làm Thái tử. Nhưng vừa mới trưởng thành, đã bị đám nữ nhân kia bày mưu giết chết trong cuộc đi săn, dưới gối Hoàng hậu nhất thời hư không, cũng dần dần đấu không lại đám nữ nhân kia. Ngay sau đó, đám con cái của những nữ nhân chốn hậu cung này kia cũng chậm rãi lớn lên, vị trí của Hoàng hậu càng thêm bất ổn. Rơi vào đường cùng, Hoàng hậu cùng Thừa tướng liền nghĩ đến Chất tử ở nước Thần xa xôi, chỉ có đứa bé kia mới không có mẫu thân, hơn nữa nếu bọn họ đón hắn trở về, hắn chắc chắn sẽ mang ơn, trở thành con rối tốt nhất của họ.”
(* bạch nhãn lang: sói mắt trắng, là một danh từ riêng chỉ loại người vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.; Nếu nói Trung sơn lang là lấy oán trả ơn, thì Bạch nhãn lang còn tệ hơn, có đối xử với nó thế nào, nó cũng sẽ hại người, chính là không chút cảm động.)
“Đám nữ nhân trong hậu cung này dĩ nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, nước Khởi giỏi nhất chính là ám sát, các nàng không thể để Chất tử trở lại nước Khởi, các nàng cần phải để Chất tử chết ở nước Thần.” Tình Khuynh vuốt ve mặt Oản Oản, lạnh bạc cười nói: “Nhưng các thuộc hạ của Phiêu Kỵ đại tướng quân cũng không nguyện ý để cháu trai của tướng quân cứ như vậy mà bị bỏ mặc cả đời, bọn họ muốn đón Chất tử thật về nước.”
Oản Oản có thể hiểu được cảm thụ của Tình Khuynh, mặc dù tàn quân của Phiêu Kỵ đại tướng quân thật lòng là có vài phần nhớ đến cốt nhục của Hiền phu nhân, nhưng cũng không bài trừ bọn họ luôn luôn bị Quân vương chèn ép, không thể thực hiện tham vọng hoài bão, hiện nay muốn nâng đỡ Tình Khuynh dậy, như vậy, chỉ cần Tình Khuynh nắm được nước Khởi, bọn họ sẽ có công phò trợ vua, từ đó rất nhanh sẽ thăng quan tiến chức. Ngày đại phú quý đó vốn chính là một canh bạc, nếu thua cùng lắm thì một cái mạng, còn có thể được tiếng thơm là ‘trung tâm vì chủ’.
“Oản Oản, bọn họ lợi dụng ta, ta cũng có thể lợi dụng bọn họ...” Tình Khuynh sờ lên bụng Oản Oản, cúi đầu nói: “Ta muốn cho đứa con của mình, điều tốt nhất... không thể giống ta...”
Oản Oản tựa vào trong lòng Tình Khuynh, gật đầu thật mạnh, canh bạc này, nàng cũng nhất định phải tham gia, hơn nữa nhất định phải thắng!
Sáng sớm, Oản Oản mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện Tình Khuynh đã không còn ở bên cạnh, từ từ nhỏm dậy, mới thấy Nghiêm Tử Tô đang ngồi ở trên sạp bên ngoài đọc thẻ tre, vẻ mặt nghiêm túc.
“Sao sớm vậy đã tới rồi?” Oản Oản với áo khoác qua, khoác lên người, thời tiết trở nên ấm dần, quần áo dày cũng phải cất đi rồi.
Nghiêm Tử Tô bị nàng gọi một cái, vội vàng ném thẻ tre, đứng lên nhanh chân chạy đến bên người Oản Oản, không nói hai lời, sờ lên mạch môn của nàng, Oản Oản hết cách, chỉ có thể mặc nàng bày bố, đây cũng là mục đích mà Tôn đại phu cùng Nghiêm Tử Tô đến đây. Lại nói hôm qua một đường mệt nhọc, nàng cũng muốn biết đứa bé có tốt không.
“Tâm mạch vững vàng, nhưng vẫn còn hơi thiếu máu.” Chẩn mạch xong, Nghiêm Tử Tô rốt cục cũng lộ ra nụ cười ngây thơ, đôi mắt không lớn, lại chen chúc lại một chỗ, nhìn thật đáng yêu.
Cánh cửa được kéo ra, Tình Khuynh dẫn theo Tùy Tâm đi vào, trong tay Tình Khuynh bưng chậu nước, Tùy Tâm lại xách theo hộp đựng thức ăn, chuẩn bị cực kỳ chu đáo.
Tình Khuynh đặt chậu nước xuống, kéo tay Oản Oản qua, lại hỏi Nghiêm Tử Tô tình huống của thai nhi, rồi mới quay qua cười với Oản Oản: “Ta đoán lúc này nàng đã tỉnh, đói bụng không?”
Oản Oản sờ sờ bụng, thật cũng có chút đói, vì thế gật gật đầu, tay chân lanh lẹ lấy nước rửa sạch.
Tình Khuynh đứng bên cạnh nàng, thấy động tác của nàng, liền nói chuyện vừa rồi bọn họ đã thương lượng xong cho Oản Oản nghe: “Trục Yên sẽ không đi cùng chúng ta, hắn sẽ mang theo Cúc Hương đi tìm Tiêu Như Hề, Mặc Thiển tạm thời sẽ đi cùng hắn, đợi khi nào tìm được Tiêu Như Hề, sẽ cùng nhau gặp mặt tại nước Khởi, Xuân Thiều và Liên Âm đã được chuộc ra, chờ chuyện của chúng ta ở đây hoàn tất ổn thỏa, sẽ cùng trở về nước Khởi.”
Oản Oản dùng khăn lau mặt, có chút lo lắng hỏi: “Nếu Hưởng Quân Viên cũng bị theo dõi, vậy nơi này an toàn không?”
Tình Khuynh vén lọn tóc ướt sũng trên trán Oản Oản lên, lắc đầu nói: “Không lo, nơi này tạm thời bọn họ không tra ra được, hơn nữa nơi này là sản nghiệp của Thái úy, trong tay Thái úy có binh, Ngũ hoàng tử sẽ không dám động tới.”
Vừa nghĩ đến bọn họ cư nhiên lại lôi Tứ đại công tử của Hưởng Quân Viên đi sạch, Oản Oản không khỏi cười trộm, nếu Đông lang quân thật có thể trở về, chỉ sợ cũng tức giận không nhẹ, bốn người này vừa đi, Hưởng Quân Viên ít nhất cũng tụt xuống một bậc, hơn nữa coi như còn có đám tiểu hồng như Liên Âm, Hưởng Quân Viên này nhất thời nửa khắc cũng không có người đến chống đỡ. Bất quá, nói vậy Thái tử đồng ý thả Trục Yên và Mặc Thiển ra, đó là đã có chuẩn bị người thay thế, chẳng qua là Hưởng Quân Viên lúc này rất không sạch sẽ, liền tạm thời sẽ không động thủ.
“Chàng ăn chưa?” Tùy tiện chải đầu, quấn một búi tóc đơn giản, Oản Oản mở thực hộp ra, nhìn thấy cháo trắng rau dưa bên trong, bụng càng đói.
“Ăn rồi, nàng không cần lo cho ta, đừng bỏ đói bảo bối của ta là được.” Tình Khuynh đỡ nàng ngồi xuống cạnh bàn ăn, trêu đùa nói.
Oản Oản xì một cái, vừa nhìn Tình Khuynh lấy chén cháo trắng dĩa rau dưa ra đặt ở trước mặt nàng, vừa nói: “Chúng ta vẫn nên đi sớm một chút, chỉ là có thể bị nguy hiểm hay không?”
“Chuyện này nàng yên tâm, lúc trước ta bị đổi đi như thế nào, lần này sẽ được đổi về như thế ấy.” Tình Khuynh dọn chén dĩa ra, lại gắp đồ ăn cho Oản Oản, “Nhưng vì an toàn, bên kia sẽ sai người đến bảo vệ chúng ta, có một ít còn hơn không.”
Oản Oản húp cháo, cũng không nói nữa, chỉ nghĩ đến vẫn nên rời đi nhanh một chút thì hơn, bản năng của nàng đã thấy phản cảm với thanh lâu phố Hoa linh tinh gì đó rồi.
Ăn sáng xong, Tình Khuynh lại cùng Oản Oản đi dạo trong tiểu viện một lát, lúc này mới có người báo lại, nói là Lan phu nhân ở tiền viện cho mời Tình Khuynh. Tình Khuynh dĩ nhiên biết có chuyện gì, trấn an Oản Oản vài câu, lại đưa nàng về phòng, rồi mới theo người vừa tới đi ra ngoài. Oản Oản kỳ thực cũng có thể đoán được bảy tám phần. Lúc Tình Khuynh còn là tiểu quan, căn bản không có tư cách bàn điều kiện với phủ Ninh Viễn Hầu hoặc Thái tử. Nhưng hiện giờ thì khác, hắn là Chất tử nước Khởi, trở về sẽ làm con thừa tự dưới gối Hoàng hậu, vì bảo trụ địa vị, Thừa tướng cùng Hoàng hậu nước Khởi nhất định sẽ đem hết khả năng vốn có trợ giúp Tình Khuynh lên ngôi vị Hoàng đế, mặc dù bọn họ là kẻ thù của nhau, nhưng ở lợi ích tất yếu trước mặt, Tình Khuynh chắc chắn sẽ không hành động theo cảm tính.
Không biết Tình Khuynh cùng người của Thái tử đã nói chuyện gì, đến lúc hắn trở lại phòng là đã qua buổi trưa, Oản Oản đang dùng cơm trưa, nàng hiện tại không được nhịn đói, lúc trước mang thai có chút bất ổn, lại còn thiếu máu, nếu không bồi bổ thật tốt, đứa bé sinh ra cũng sẽ bị thiệt.
Tình Khuynh vào phòng liền đuổi lui mọi người, ngồi xuống đối diện Oản Oản, cũng không quan tâm có phải ăn cơm thừa canh cặn hay không, cầm đôi đũa lên, vừa ăn vừa nói chuyện: “Thái tử đã nguyện ý giúp chúng ta, nhưng ngược lại, ta đến nước Khởi, ngồi xuống vị trí vững vàng, cũng phải giúp lại hắn.”
Điểm ấy Oản Oản cũng nghĩ đến, nơi này là lãnh thổ nước Thần, mặc dù địa vị của Thái tử chịu đựng bất ổn, nhưng hắn cũng không phải tầm thường, không chừng có bao nhiêu lợi thế trong bóng tối, chỉ cần hắn nguyện ý trợ giúp Tình Khuynh, như vậy “trộm long tráo phụng”* sẽ càng dễ dàng hơn. Lúc mọi sự đã thành, cũng tương đương với việc Thái tử có được một trợ lực từ nước ngoài, thậm chí nói sâu vào một chút, hắn coi như là bắt được nhược điểm của Tình Khuynh, hai tướng kiềm chế, lại hiệp trợ lẫn nhau, thoạt nhìn thì quái dị, nhưng lại không thể không nói là một phương thức cân bằng vô cùng tốt.
(* nguyên văn: Thâu lương hoán trụ: thay xà đổi cột, ta thấy Tình Khuynh dù sao cũng là con vua, nên đổi Trộm long tráo phụng cho nó văn vẻ nhểy )
“Hắn cho chàng thời gian mấy năm?” Oản Oản ăn no, buông đũa, nhìn Tình Khuynh hỏi.
Tình Khuynh ngừng đũa một chút, tán thưởng nhìn Oản Oản, nói: “Hai năm.”
Oản Oản lại ném cho hắn một cái mị nhãn, lại hỏi: “Đủ không?”
Tình Khuynh vừa bị ánh mắt của nàng câu dẫn, cười đến càng vui vẻ, thậm chí vươn tay sờ hai gò má mềm mịn của Oản Oản, tự tin nói: “Đủ.”
Oản Oản híp mắt, cảm thụ được lòng bàn tay ấm áp, nàng không hỏi Tình Khuynh sẽ an bài cho nàng ra sao, hay nàng đến nước Khởi sẽ chịu khổ hay không, trong lòng nàng tin tưởng nam nhân này, tuy có chút mù quáng, nhưng nàng cũng muốn đánh cuộc một phen, nàng bắt đầu không cam tâm, nàng không tin ông trời sau khi đùa giỡn nàng tám kiếp, còn có thể lại đùa giỡn nàng một lần nữa, mặc dù cuối cùng rơi vào kết cục thảm hại hơn, nàng cũng cảm thấy đáng giá, bởi vì nàng chân chính đã cùng nam nhân này, yêu nhau một lòng.
Tựa hồ nhìn ra tâm tư của Oản Oản, Tình Khuynh ánh mắt tràn đầy yêu thương, nhỏ giọng nói: “Yên tâm.”
Oản Oản cười đến càng rực rỡ hơn.
Người của nước Khởi rất nhanh đã đến, Tình Khuynh không nói thẳng ra, nhưng Oản Oản nhìn thấy không dưới hai mươi người xa lạ, đột nhiên tiến vào trong tiểu viện, đảm đương công việc đầu bếp, tạp dịch không hề có một cái chớp mắt. Nếu không phải Tình Khuynh đã nói từ trước, nàng còn tưởng rằng là Lan phu nhân cố ý tìm người làm công đến. Thấy đám người sát thủ ở trong viện tự nhiên đối thoại, chịu khó làm công việc trong tay, lộ ra nụ cười chất phác như dân chúng bình dân, Oản Oản đột nhiên cảm thấy thế giới thật khác biệt, không hổ là thích khách nước Khởi đứng đầu thế giới.
Lại qua hai ngày, Trục Yên thật sự không chờ được nữa, liền cùng Mặc Thiển mang theo Cúc Hương rời đi. Trước khi đi, Tình Khuynh đem chuyện của mình nói lại rõ ràng cho hai người, cũng ước hẹn địa điểm gặp nhau ở nước Khởi. Oản Oản không ra ngoài đưa tiễn, nàng cũng có chút khó chịu, dù sao chăng nữa cũng đã ở chung một thời gian, tuy rằng từng hoài nghi Mặc Thiển, nhưng bọn họ đối đãi với nàng thật lòng, coi như là bằng hữu cùng chung hoạn nạn.
“Vài ngày nữa đã là trung hạ tuần tháng Tư (giữa tháng Tư), đến lúc đó vị Chất tử giả kia ở trong cung sẽ mang theo đoàn nghi thức đến nước Khởi. Dọc đường sẽ đi qua năm quận, mười ba huyện, thẳng hướng phía nam. Đợi đến biên cương, chính là địa bàn của Trấn Nam tướng quân, đến lúc đó cũng là thời cơ tốt nhất cho chúng ta ra tay, cho nên, ngày mai chúng ta liền lên đường, thẳng hướng biên cương – quận Nam Lạc.” Tình Khuynh an bài dặn dò Trục Yên xong, cũng không ở lại nơi này, cái gọi là đêm dài lắm mộng, hắn cũng không muốn bỏ mặc cho nỗ lực của mình.
Trấn Nam tướng quân, Oản Oản đã nghe qua, là phụ thân của tình nhân của Thái tử, vị tình nhân kia của hắn còn có đứa con của Thái tử, cũng không biết hiện tại đã sinh chưa, là nam hay nữ, bất quá Tình Khuynh và Thái tử đã lên kế hoạch rất tốt, chỉ cần dưới sự che giấu của Thái tử, bọn họn trước tiên đến quận Nam Lạc, nơi đó chính là địa bàn của Trấn Nam tướng quân, đến lúc đó muốn thế nào liền thế ấy, Chất tử giả liền giống như con dê con đợi làm thịt, mặc cho bọn hắn xử trí. Chẳng qua, nghe nói đội ngũ nghi thức đi theo cũng có hơn hai ngàn người, chẳng lẽ giết chết toàn bộ?
“Chất tử giả không cần chúng ta động thủ...” Tình Khuynh bỗng nhiên cười quỷ dị nói: “Sẽ có người đưa hắn đi, mà chúng ta không cần tốn nhiều sức, cũng có thể khiến đoàn nghi thức này khăng khăng một lòng theo chúng ta.”
Chương 60
“Chân trời a góc biển
Tìm a kiếm tri âm
Tiểu muội muội ca hát
Bên cạnh Lang gảy đàn.
Lang với ta một lòng.
Yêu a.. yêu a... lang a...
Hai chúng ta một lòng
Ai ai ư... ai ai a.., lang với ta một lòng...”
Tiếng ca tung bay trên quan đạo, bốn năm chiếc xe ngựa trùm vải thô màu xanh lam cùng một chiếc xe lừa trùm vải thô màu trắng, xếp thành một đội từ xa đến gần, ngồi trên xe ngựa đi đầu là phu xe nom mặt mũi thật thà, ngồi bên cạnh phu xe là một tiểu nha đầu xinh xắn, một tay quấn lọn tóc, một tay vỗ đùi đánh nhịp, cái đầu nhỏ lắc lư qua lại, vui vẻ hát. Màn vải trên xe được vén lên, một tiểu nha đầu ló đầu ra, cười hì hì nhìn nàng, chân mày cong cong, nghe đến mê mẩn. Phía sau, trên chiếc xe ngựa sau lưng các nàng, cũng đã sớm vén rộng màn xe, ngồi trước là một phu xe và một thiếu niên khoảng hơn 10 tuổi, sau lưng thiếu niên lại có một thiếu niên mang theo hai hài đồng, đều nhô đầu ra, muốn nghe được rõ hơn.
Sau lưng xe ngựa của họ, còn có một chiếc xe ngựa và một chiếc xe lừa chạy song song, trên chiếc xe ngựa kia chỉ có một phu xe, màn xe cũng không mở ra, nhưng rèm cửa sổ lại được người móc lên từ bên trong, hai thiếu niên chụm đầu vào một chỗ, cười đến vui vẻ thoải mái. Trên chiếc xe lừa bên cạnh lại treo một lá cờ hiệu “Diệu thủ hồi xuân” (bàn tay thần kỳ) rất kỳ dị, một tiểu cô nương mắt híp dựa vào một lão già râu bạc ngồi trên xe, cũng rung đùi đắc ý theo giai điệu. Cuối cùng, trên hai chiếc xe ngựa thoạt nhìn cũ hơn, là một đám nô bộc, mang theo đồ đạc, cũng ló đầu ra phía trước góp vui. Một đoàn người này, người bên ngoài nhìn vào giống như là một đại gia đình ra ngoài du sơn ngoạn thủy, lĩnh hội phong cảnh đầu hè.
“Đứng trên núi a... trông về phương bắc
Nước mắt a... nước mắt thấm vạt áo
Tiểu muội muội thương nhớ lang
Mãi đến nay.
Lang a... cùng chung hoạn nạn ân ái sâu
Yêu a... yêu a... lang nha
Cùng chung hoạn nạn ân ái sâu...”
Trong cỗ xe ngựa đầu tiên, một nữ tử khoảng hơn 20 hơn tuổi bưng chén thuốc đưa đến bên miệng của một nữ tử đang dựa vào vai nàng. Nàng kia thoạt nhìn mười lăm sáu tuổi, nhưng mái tóc dài trên đầu lại vấn thành búi tóc phụ nhân, trên đầu không đeo trâm cài, ngay cả trên mặt cũng thanh thoát nhẹ nhàng, chỉ là lúc này sắc mặt nàng có chút trắng bệch, mặc dù nàng nhoẻn miệng cười, lại vẫn khiến nam tử bên người nàng nhíu mày lo lắng.
“Chàng đừng hoảng, ta không sao, Tử Tô nói, qua thời kỳ thai nghén sẽ không sao.” Oản Oản đón lấy chén thuốc qua, an ủi Tình Khuynh bên cạnh.
“Nàng chịu khổ rồi...” Tình Khuynh vuốt ve gò má Oản Oản vừa gầy đi một ít, thở dài nói.
“Nữ nhân đều như thế, a lang chớ lo.” nữ tử bên người Oản Oản cũng khuyên nhủ theo.
Oản Oản uống một hơi hết chén thuốc đắng ngắt, đây là vì bảo đảm an toàn trên đường đi, đứa bé mới hơn hai tháng, cần vững vàng ổn thỏa, thuốc có khó uống dường nào, nàng cũng có thể uống hết. Sau khi uống xong, đưa chén qua, nhìn bộ dáng nhàn tĩnh của nữ tử bên người, Oản Oản có chút nóng mắt, nàng lại không nghĩ tới, Lan phu nhân sẽ giao Tử Hộ cho nàng, mà Tử Hộ cũng nguyện ý đi theo nàng đến nước Khởi, đoạn đường này có khi màn trời chiếu đất, toàn dựa vào nàng và Quất Diệp Đào Diệp chăm sóc mình, các nàng hoàn toàn không nghĩ đến an nguy của bản thân, không lo lắng chặng đường này có gặp nguy hiểm hay không, phần ân tình này, nàng đón nhận...
“Ngươi cũng đừng cứ mãi lo cho ta, hôm qua ngủ ngoài trời, ngươi còn chưa được ngủ đủ đâu.” Oản Oản nhận nước ấm, súc vị đắng trong miệng.
Tử Hộ lại lắc đầu nói: “Nô tỳ vốn tính thô, không có gì đáng ngại cả, nhưng nương tử dạy bài hát dân ca kia thật là dễ nghe.”
Oản Oản nhìn Quất Diệp bên cạnh màn xe, cười gật gật đầu. Bài hát “Thiên nhai ca nữ” này cũng là bài hát kiếp trước nàng thích, bây giờ trên đường không có gì làm, còn không bằng lấy điệu hát dân gian ra tiêu khiển, Đào Diệp tuổi còn nhỏ, cất tiếng hát ra càng thú vị, không giống nàng hát, luôn mang theo vẻ oán phụ khuê phòng.
“A lang, phía trước có dịch quán, có dừng lại không?” nhãn lực của phu xe phía trước cực kỳ tốt, từ rất xa đã nhìn thấy lá cờ treo của dịch quán.
Tình Khuynh vội vàng nói: “Tất nhiên, dừng xe lại một chút.”
Sắc mặt Oản Oản cũng không khỏi vui mừng, phải biết rằng một đường đi đến đây, trừ lúc thay ngựa, ăn uống, bọn họ rất ít đến dịch quán, thường xuyên sống cảnh màn trời chiếu đất, chỉ vì loại bỏ dấu vết không để kẻ thù phát giác, Tình Khuynh mang theo hơn 20 thích khách, cũng vô cùng cẩn thận, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, đám người Oản Oản sẽ không thể không đi gấp cả đêm, cũng may một đường hữu kinh vô hiểm, đã vào đến địa giới của Ngân Hải.
Đoàn xe ngựa xe lừa từ từ dừng lại trước một tòa tiểu viện bằng gỗ, xung quanh tiểu viện còn dựng rào giậu đơn sơ ngăn cách, thoạt nhìn không chút bắt mắt, trên lầu hai cũ kỹ của tiểu viện chỉ treo một lá cờ của huyện Hà Thanh, trước cửa tiểu viện khách khứa lui tới không nhiều lắm, chỉ có lác đác vài người tới lui bổ sung lương thực và đổi ngựa. Đoàn người Oản Oản đi vào, khiến cho tiểu nhị trong dịch quán vui cười đến hoa cả mắt không thể nghi ngờ.
“Ôi ôi, các vị nương tử lang quân chắc là đã mệt mỏi? Một đường vất vả gió bụi thế mà.” Một tên tiểu nhị mặc quần áo ngắn màu xám chạy ra, vẻ mặt tươi cười chào đón.
“A lang và nương tử nhà ta ra ngoài du ngoạn, trên đường đi qua nơi này, có còn phòng trọ không?” Đào Diệp từ trên xe nhảy xuống, ở tại Tầm Hương lâu cẩn thận ngại ngùng như thế, nay thay đổi xoành xoạch một cái, ngược lại liền hoạt bát hẳn lên.
Tên tiểu nhị kia liền nhìn thấy tiểu cô nương tóc búi hai bên này, tuy rằng ăn mặc rất bình thường, nhưng vẻ mặt lại không hề có ý e dè sợ sệt, sợ là thân bằng quyến thuộc của nhà quan lại nào đó cải trang ra ngoài, vội xoa tay nói: “Có, có, xin mời vào trong, vừa khéo mới đưa tới một cái đầu lợn rừng, mới vừa làm thịt, các vị có thể nếm thử một chút a.”
Tử Hộ vén màn xe lên, hướng về phía bên ngoài kêu: “Vị đại nhân này, có thể mở cửa lớn được chưa?”
“Ai ai, vị nữ lang này chờ một chút.” Dứt lời, tên tiểu nhị kia lại xoay người đi, gọi người tới mở cửa chính.
Xe ngựa lại lăn bánh, chậm rãi tiến vào trong sân.
Màn lại được vén lên, Tử Hộ đứng ngoài xe, vươn tay đến, Oản Oản nhúc nhích người, được Tình Khuynh giúp đỡ, chậm rãi xuống xe, chân vừa chạm xuống đất, lại có một chút suy yếu, không thể không tựa lên người Tử Hộ, hít sâu một hơi không khí trong lành, thầm nghĩ vẫn là ở bên ngoài tốt hơn.
Sau đó Tình Khuynh cũng xuống xe, gọi Kim Hạp ở phía sau, bảo hắn hỏi thăm giá cả của phòng trọ, lại đi sắp xếp phòng nghỉ cho mọi người, lúc này mới đến trước mặt Oản Oản nói: “Ủy khuất cho nàng rồi, nơi này cách kinh đô khá xa, thật hẻo lánh thiếu thốn.”
Oản Oản nhìn chuồng ngựa và chồng củi chất trong sân, cười lắc đầu nói: “Nơi này tốt lắm, so với đô thành còn tốt hơn.”
Tình Khuynh hiểu ý nàng, cũng đồng ý cười cười, cầm tay nàng.
Mọi người đã sớm mệt mỏi, vừa đến buổi trưa, nhóm người nô bộc khuân vác đồ đạc vào phòng, nhóm chủ tử nghỉ ngơi trong phòng hảo hạng, đám nô bộc và tỳ nữ hầu hạ bên người thì ngủ ở gian ngoài, những nô bộc thô sử lại ngủ ở giường ghép lầu một, đợi nghỉ ngơi hai ngày, sẽ thay ngựa lên đường.
Oản Oản vừa ngả lưng nằm xuống giường, bên ngoài đã có người gõ cửa, Đào Diệp đi ra ngoài mở cửa, thấy một phụ nhân mặc quần áo vải thô, ước chừng 40 tuổi, cúi đầu, có chút nhút nhát.
“Vị đại nương này là...” Đào Diệp không biết người này, chỉ có thể ngăn ở ngoài cửa.
Phụ nhân kia rất ngại ngùng, hai tay xoắn lại, cong vẹo thi lễ một cái rồi nói: “Nô là Lí thị, là tế quân* của tào đại ở phòng bếp chung, đặc biệt tới hỏi thăm một chút, có cần nước hay không ạ?”
(*Tế quân: cách gọi vợ thời xưa; tào đại: ý chỉ người đứng đầu)
“Trước nấu hai thùng đi.” Đào Diệp nhìn vào tấm cửa kéo bên trong, quay đầu nói.
“Vâng.” phụ nhân kia coi như cũng biết phép tắc, xoay người trở về.
Bên trong Oản Oản cũng nghe thấy tiếng động, Tử Hộ chỉ đem chuyện vừa rồi bẩm báo, liền cầm bao đồ ra khỏi buồng trong, tìm một cái sạp ở gian phòng bên ngoài để xuống, bọn họ chỉ cần ở lại hai ngày, không cần phải mở hết rương hòm đồ đạc ra.
Oản Oản kêu Quất Diệp ra cửa nhìn xem những người khác đã dàn xếp xong chưa, rồi sau đó kéo Tình Khuynh lại nhất định bắt hắn nằm xuống cùng mình. Tình Khuynh bị nàng mè nheo không có cách nào khác, đành phải cởi đôi giày bằng vải thô dày ra, leo lên giường, thuận tay kéo màn che xuống, chặn lại bên ngoài.
“Còn phải đi mấy tháng mới đến quận Nam Lạc?” Nằm ở trên giường, toàn thân như giãn ra, không cần ngồi trên xe ngựa xóc nảy, Oản Oản thoải mái mơ mơ hồ hồ nhanh ngủ thiếp đi.
Tình Khuynh cũng nhiều ngày mệt mỏi, nhắm mắt lại, vuốt tóc Oản Oản rồi nói: “Ước chừng vào tết Trung nguyên*.”
(* tết Trung nguyên: rằm tháng bảy Âm lịch, theo tục xưa, vào ngày này phải đốt quần áo giấy, cúng tế người thân đã mất)
“Vậy không phải là bảy tháng sao?” Oản Oản mở mắt ra, khổ não hỏi, bọn họ đã đi hơn một tháng rồi, theo như lời nói là tháng bảy, vậy cũng qua Lập Thu rồi.
Tình Khuynh cũng muốn đến sớm, nhưng tiếc rằng đường sá quả thật xa xôi, Oản Oản lại đang mang thai, cũng may bọn họ đi trước, Chất tử giả kia còn có phần đông đoàn người nghi thức, sợ là tốc độ càng chậm hơn, chờ bọn họ đến Nam Lạc, đợi thêm nửa tháng nữa là bọn chúng sẽ đến, cũng đủ cho họ an bài bố trí.
“Tình Khuynh...” Oản Oản muốn nói lại thôi, kỳ thực trong lòng nàng vẫn luôn có việc cất giấu, tuy rằng đã sai người thông báo cho tỷ tỷ, nhưng vẫn sợ thúc thúc không nhận được tin tức, còn vì nàng mà bị người để mắt tới.
“Tên tự này, về sau chỉ có nàng mới có thể gọi ta.” Tình Khuynh không hỏi, chỉ ôm chặt Oản Oản, thấp giọng nói.
Oản Oản vui vẻ, cũng nói: “Tên Oản Oản này cũng chỉ có chàng mới có thể gọi.”
Từ sau khi bọn họ rời khỏi đô thành, đã không còn tiểu quan Tình Khuynh và quan kỹ Oản Oản, hắn là Chất tử Lâu Ngôn Khanh, mà nàng là Bí phu nhân của hắn.
Mọi người nghĩ ngơi hồi phục suốt một ngày rưỡi, đám tùy thị và nô tỳ tuổi còn nhỏ rất kích động phấn khích nô đùa, đối với hết thảy mọi thứ đều cảm thấy cực kỳ mới mẻ, đám gã sai vặt tuổi tác lớn hơn thì ngồi ở một bên, chỉ trỏ và nhận biết cây cối súc vật, truyền thụ từng kinh nghiệm. Xuân Thiều tính tình ham vui, cũng không ngoại lệ, ngày hôm đó vừa đến nơi, liền đi chơi đến màn đêm buông xuống mới trở về, cũng may là có người đi cùng, bằng không Tình Khuynh phải sớm sai người đi tìm. Đồng dạng không thấy bóng dáng còn có Tôn đại phu, lão nghe nói càng tiến vào phía nam, đại phu ở nơi này phân loại lại càng cẩn thận, cái gì thực y, tật y... phân biệt từng loại, cực đại khơi mào lòng hiếu kỳ cùng với lòng hiếu chiến của lão, liên tục hai buổi tối đều ở nhà khác, chỉ lưu lại Nghiêm Tử Tô trông nom Oản Oản.
“Đi thôi, khởi hành!”
Roi ngựa vung lên, phu xe đi đầu đánh xe ngựa chạy ra ngoài. Oản Oản ngồi trên xe ngựa, quay đầu nhìn lại, dịch quán dần dần mất hút phía sau, nàng chỉ ở tại nơi này một ngày rưỡi, nhiều nhất chỉ có hai buổi tối, người quen biết, cũng chỉ có tiểu nhị dẫn đường và bà làm công Lí thị, thông thường mà nói, nàng căn bản không có điều gì quá luyến tiếc, lại không hiểu vì sao, nàng lại muốn dừng lại một chút, bởi vì nàng có dự cảm, chỉ sợ chuyến đi này, sẽ không trở về được nữa.
“Nếu thích nơi này, ngày sau chúng ta lại đến?” Tình Khuynh đã quen đoán được tâm tư của Oản Oản, thấy nàng không nỡ, vội nói.
“Không cần, lưu lại hồi ức đẹp là được rồi.” Oản Oản nhắm mắt lại, làm ổ trong lòng Tình Khuynh.
“Ngươi tên tiểu tặc kia, chạy đâu!”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian